CẦU ĐỘC MỘC
Có những nơi không cần phô trương vẫn chạm đến trái tim ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Như chiếc cầu gỗ nhỏ nép bên triền núi, bắc qua lối mòn hoa dại, ẩn mình giữa sắc xanh đại ngàn. Không cao, không dài, chẳng kỳ vĩ – nhưng lại khiến người dừng bước, lặng thở, và chợt lắng sâu trong miền tĩnh tại. Từng tấm ván mộc mạc dưới chân như ghi dấu tháng năm – thô ráp mà ấm áp, đơn sơ mà đầy tình.
Không phải công trình của bàn tay thành thị, mà là nhịp nối được ghép nên bởi người bản xứ – để hòa vào thiên nhiên, không để chế ngự. Đứng trên cầu, phóng tầm mắt là Hoàng Liên Sơn mờ trong sương khói. Gió nhẹ mang hương cỏ cây và mùi đất ẩm – mùi của một thế giới nguyên sơ mà phố thị không sao chạm tới.
Không phải công trình của bàn tay thành thị, mà là nhịp nối được ghép nên bởi người bản xứ – để hòa vào thiên nhiên, không để chế ngự. Đứng trên cầu, phóng tầm mắt là Hoàng Liên Sơn mờ trong sương khói. Gió nhẹ mang hương cỏ cây và mùi đất ẩm – mùi của một thế giới nguyên sơ mà phố thị không sao chạm tới.
