CÂY CÔ ĐƠN
Giữa miền cao Tây Bắc mờ sương, nơi mây trời quấn quýt lấy đỉnh non xanh, có một dáng cây cô đơn đứng lặng bên triền đèo Ô Quy Hồ.
Không phải cổ thụ nghìn năm, chẳng kỳ vĩ dị thường, nhưng lại mang một sức hút khó cưỡng – vẻ đẹp trầm mặc, thanh tịnh, như kể lại một câu chuyện cổ xưa dành riêng cho những ai biết lặng im để lắng nghe.
Đứng dưới gốc cây, có thể thu trọn cung đèo uốn lượn như dải lụa bạc vắt hờ lên lưng trời. Khi nắng rót qua khe núi, mây lững lờ trôi dưới chân, cảnh sắc như mộng như thực. Hoàng hôn buông, ánh chiều rọi lên thân cây sắc vàng cuối cùng – cây không còn đơn độc, mà như đang được đất trời vỗ về trong yên ấm.
Trước mặt là cây, sau lưng là dãy Hoàng Liên Sơn hùng vĩ. Gió rì rào như tiếng vọng của thời gian. Còn cây – vẫn lặng yên, vững chãi giữa sương gió, làm tri âm cho mây ngàn, chứng nhân cho tháng năm.
Phải chăng ai cũng có lúc là một “cây cô đơn”? Có khi đứng giữa giông bão, giữa ngả đường mịt mù. Nhưng nếu đủ kiên cường để không gục, đủ tĩnh tại để không lay, thì cô đơn cũng có thể hóa thành một dáng hình đẹp đẽ – một sự hiện diện kiêu hãnh giữa trời đất mênh mông.
Cây không nói, chỉ lặng lẽ đứng đó – cô độc mà không yếu mềm, trầm mặc mà đầy nội lực. Và chính trong sự lặng im ấy, ẩn chứa câu trả lời cho những ai đang kiếm tìm chính mình

Không phải cổ thụ nghìn năm, chẳng kỳ vĩ dị thường, nhưng lại mang một sức hút khó cưỡng – vẻ đẹp trầm mặc, thanh tịnh, như kể lại một câu chuyện cổ xưa dành riêng cho những ai biết lặng im để lắng nghe.
Đứng dưới gốc cây, có thể thu trọn cung đèo uốn lượn như dải lụa bạc vắt hờ lên lưng trời. Khi nắng rót qua khe núi, mây lững lờ trôi dưới chân, cảnh sắc như mộng như thực. Hoàng hôn buông, ánh chiều rọi lên thân cây sắc vàng cuối cùng – cây không còn đơn độc, mà như đang được đất trời vỗ về trong yên ấm.
Trước mặt là cây, sau lưng là dãy Hoàng Liên Sơn hùng vĩ. Gió rì rào như tiếng vọng của thời gian. Còn cây – vẫn lặng yên, vững chãi giữa sương gió, làm tri âm cho mây ngàn, chứng nhân cho tháng năm.
Phải chăng ai cũng có lúc là một “cây cô đơn”? Có khi đứng giữa giông bão, giữa ngả đường mịt mù. Nhưng nếu đủ kiên cường để không gục, đủ tĩnh tại để không lay, thì cô đơn cũng có thể hóa thành một dáng hình đẹp đẽ – một sự hiện diện kiêu hãnh giữa trời đất mênh mông.
Cây không nói, chỉ lặng lẽ đứng đó – cô độc mà không yếu mềm, trầm mặc mà đầy nội lực. Và chính trong sự lặng im ấy, ẩn chứa câu trả lời cho những ai đang kiếm tìm chính mình
