NÚI THÁI SƠN

Giữa đại ngàn Tây Bắc, nơi mây trắng vờn đỉnh, gió ngàn thầm thì qua rừng thẳm, có một nơi khiến bước chân lữ khách chững lại – Núi Thái Sơn.  Không vì cảnh sắc, mà bởi linh khí nơi đây lặng lẽ khắc ghi biểu tượng thiêng liêng nhất của nhân sinh: tình cha nghĩa mẹ. Tượng đá Âu Cơ – Lạc Long Quân – Thủy tổ của người Việt, nhưng lay động hơn cả là dáng hình thân thuộc của cha mẹ giữa đời thường: cha gầy gò đạp xích lô, mẹ lom khom cấy lúa giữa ruộng sâu – bình dị mà huyền thoại. Từng nét điêu khắc như thở, như kể lại bao kiếp tảo tần. Trong lòng người, hình ảnh con gánh cha mẹ lúc tuổi già gợi nhớ lời kinh xưa: Ngài Mục Kiền Liên Bồ Tát xuống địa ngục cứu mẹ, đánh thức bao trái tim lạc hướng quay về đạo hiếu. Cha mẹ là tim, là mắt của ta. Dù không nói, vẫn dõi theo từng bước con đi giữa cõi người. Khi tóc đã bạc, chỉ mong một ngày con trở về – nâng bước cha mẹ nhẹ gót qua miền cực lạc. Trong bóng núi đổ dài xuống thung lũng, tiếng gọi của mẹ cha như vọng lên từ đất trời:
"Đi đâu, làm gì… đừng quên cội nguồn, đừng quên người đã trao cho con cả một đời."